hạnh phúc ngắn ngủi...

          Anh không phải là mối tình đầu của nó, không phải là người đầu tiên nó nắm tay, nó hôn....Nhưng anh là người đầu tiên nó cảm thấy hạnh phúc, có ý nghĩa nhất. Cuộc tình của nó không biết nên gọi là thế nào nữa...Nó yêu anh nhiều lắm, và hiển nhiên anh cũng rất yêu nó. Nhưng anh và nó mãi mãi không thuộc về nhau. Anh có cuộc sống riêng của anh, còn nó chỉ có một mình nhưng nó không thể xen vào cuộc sống vốn dĩ đã tồn tại của anh. Tuy anh không nói ra, nhưng qua sự im lặng của anh. Nó cũng đủ hiểu nó nên phải làm gì. Nó đành phải chấp nhận tổn thương, nó phải học cách quên anh đi, mặc dù nó thấy đau, thấy buồn và muốn khóc...nhưng nó không thể làm được điều đó, bởi vì đó là con đường mà nó chọn....Nhiều khi nó nhớ anh nhiều lắm. Nó rất muốn gọi cho anh để được nghe giọng anh, giọng nói mà đã lâu rồi nó không được nghe. Nó sợ nhưng không chịu được nữa, nó gọi cho anh thì nghe anh nói nhỏ nhẹ, 1 cách từ tốn không như những lần nó nghe anh nói...thì nó đã hiểu...và lòng nó lại cảm thấy nhói đau.
            Anh đến với nó rất nhẹ nhàng, anh và nó đã trải qua biết bao niềm vui, kỷ niệm...dưới mưa phùn của Huế mộng mơ, những cơn lạnh đến từ đỉnh núi của Bà Nà,  những đêm dạo biển với đường phố tấp nập của thành phố Vũng Tàu về đêm, những nụ hôn dồn dập đã lâu ngày không gặp nhau.....Bên anh nó thấy vui và hạnh phúc,vòng tay anh thật sự rất ấm áp mà nó không bao giờ muốn mất.... Nhưng mối tình đó quá ngắn, nó vẫn chưa cảm nhận hết hạnh phúc thì đã bị tổn thương rồi.....Anh đã nói cho nó biết sự thật...nó không giận anh, mà cảm thấy thông cảm cho anh, yêu anh nhiều hơn...diều đó làm cho anh cũng yêu nó nhiều hơn...Và cũng là lúc nó nghĩ nhiều hơn, nó đau nhiều hơn, nó dằn vặt...và nó đã chọn cho mình một con đường để ra khỏi cuộc sống của anh.
           Nó chỉ mong anh sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ... Còn nó, anh sẽ vẫn mãi ở trong tim của nó và nó sẽ bước tiếp con đường của nó, cuộc sống của nó như trước, khi không có anh...

Comments

Anonymous said…
là anh đây.

Popular Posts